Chúc mừng năm mới
Chuyện tế nhị
Chàng cao bồi bước vào hiệu thuốc ở Texas và xin gặp một nam dược sĩ, tư vấn chuyện tế nhị. Không may, chủ hiệu thuốc là một cô gái.
- Ở đây chỉ có tôi và em gái, anh có vấn đề gì cứ nói. Anh yên tâm, chúng tôi làm việc rất chuyên nghiệp.
- Vậy thì được nhưng thực sự tôi thấy hơi ngượng. Chả là "cái ấy" của tôi thường xuyên dựng đứng. Nó khiến tôi gặp rắc rối và vô cùng xấu hổ. Không hiểu cô có thuốc gì trị nó không?
- Anh chờ tôi bàn với em gái đã nhé.
Sau vài phút, cô chủ trở lại, vẻ mặt đăm chiêu:
- Chúng tôi đã bàn rất kỹ và phương thuốc tốt nhất có thể giới thiệu cho anh là: 1/3 quyền sở hữu hiệu thuốc, một chiếc xe bán tải và 3.000 USD tiêu vặt hằng tháng.
Mất chim
Nông dân nọ bị mất một con chim bồ câu.
Anh ta nghi ngờ có hàng xóm lấy trộm nên tìm lúc mọi người tụ tập đông đủ bèn tới dò hỏi:
- Ai trong số mọi người có ít nhất một con chim?
Mọi người không hiểu anh ta hỏi để làm gì, nhưng tất cả đàn ông cũng đều giơ tay ra dấu rằng có! Anh nông dân lúng túng:
- À không, ý tôi là có ai trong số các bạn đã nhìn thấy một con chim?
Lần này thì số người giơ tay nhiều hơn, làm anh càng cuống:
- Không phải, tôi e là có sự hiểu lầm. Ý tôi muốn hỏi xem có ai ở đây nhìn thấy con chim của tôi hay không.
Biếm hoạ hài hước của những nhân vật nổi tiếng
Truyện có thật ở Mỹ
Đây là những tin tức đăng trên mục today stories của trang web joke2go.
* Một phụ nữ ở New York bị giật túi khi mới bước ra khỏi cửa hàng. Nhân viên ở đây gọi 911, và cảnh sát nhanh chóng tóm được thủ phạm. Gã này bị đưa trở lại hiện trường. Khi được yêu cầu đứng lên để nhận diện, kẻ cướp giật xác nhận: "Đúng rồi thưa ngài sĩ quan, đúng là bà này, tôi đã giật túi của bà ta".
* Một người đàn ông cắm ống vào hút trộm xăng của một chiếc xe nhà nghỉ di động, nhưng đáng tiếc là anh ta cắm nhầm vào ống thoát nước thải của chiếc xe. Cảnh sát phát hiện anh này gần như bất tỉnh trong một bãi nước thải lênh láng. Chủ chiếc xe vì quá buồn cười nên đã đề nghị không kết tội kẻ trộm.
Triệu chứng tâm thần
Thấy vợ nói gì cũng đúng ít nhiều, chứng tỏ sức khỏe có vấn đề.
* Tại phòng khám tâm thần:
- Thưa bác sĩ, tôi rất lo ngại về sức khỏe của mình.
- Triệu chứng thế nào?
- Thời gian gần đây tôi thấy hình như những gì vợ tôi nói đều có phần đúng ít nhiều.
* Một bà mẹ trẻ đưa cô con gái đến bệnh viện thần kinh để khám:
- Thưa bác sĩ, con bé này cách đây một năm cứ hét: Tôi sắp đẻ trứng vàng đây, rồi vỗ cánh loạn xạ và còn kêu cục cục nữa.
- Tôi hiểu rồi, thế nhưng cô ấy có những điều bất thường như vậy mà bà vẫn nấn ná suốt cả năm mới chịu đem đi khám sao?
- Dạ vâng! Tôi nghĩ không chừng nó đẻ trứng vàng thật cho nên tôi chờ xem sao.
* Thanh tra y tế đến thăm bệnh viện tâm thần. Ông thấy các bệnh nhân đang chơi trò đánh cờ. Người nghĩ mình là bàn cờ thì quỳ xuống đất để làm bàn cờ. Người thì ngồi suy nghĩ đánh cờ trên lưng anh kia. Còn một người treo mình trên cây để làm bóng đèn. Ông thanh tra nói với giám đốc bệnh viện:
- Những người ở dưới thì không sao, nhưng mà ông phải bảo anh chàng trên cây xuống đi, kẻo rơi xuống thì khổ.
Giám đốc nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Cũng đúng, nhưng tôi e làm thế thì... hơi tối.
Nhật ký ô sin
Nhật ký oshin thời @
Ngày... tháng... năm...
Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. "Nó" lại chửi chàng.
Ngày... tháng... năm...
Nấu món chàng thích nhất. Thế mà "nó" giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai "nó" đi công tác, mình cho chàng ăn "phở".
Ngày... tháng... năm...
Đi đăng ký tạm trú. Mục "Quan hệ với chủ hộ", mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt. Nhiều hay ít nhỉ?
Ngày… tháng… năm…
"Nó" lại chửi chàng.
Chàng đang tắm...
Đến lượt "nó" tắm.
Chàng tranh thủ...
Ước gì cả ngày "nó" ở trong nhà tắm!
Ngày... tháng... năm...
Mấy hôm nay mình thấy buồn nôn. Hê hê, sướng thế! Biết đâu...
"Nó" mà biết thì...
Ơ, nhưng mà tháng trước mình lại rập rình với thằng xế lô...
Ngày… tháng… năm…
Đêm nay "nó" lại oánh chàng.
Ngày mai bà mua thuốc chuột...
Cho "nó" tèo!
Ngày... tháng... năm...
Con gái "nó" hỗn với mình.
Bảo mình là đồ oshin.
Tức thế chứ! Bà là, là, là...
Sau này bà không cho con bà gọi mày bằng chị đâu nhá.
Không có thứ chị em nào với mày nhá!
Ngày... tháng... năm...
Chàng đi công tác đột xuất.
Biết trước mình đã xin nghỉ về quê thăm con. Nhớ...
Ngày... tháng... năm...
Chàng mang máy tính ra phòng ngoài nói "dạy cho cái Tĩn vi tính". Mình đốt cuốn sổ nhật ký, nhỡ "nó" thấy thì...
Mình tập tành viết blog, tranh thủ search mấy bí quyết "dưỡng sinh" cho chàng...
Ngày… tháng… năm...
Dạo này chàng lăng nhăng quá!
Để ý cả con bé oshin nhà hàng xóm.
Trong khi mình thì cứ... vò võ!
Mình thử que này là que thứ 22 rồi mà vẫn... 1 vạch!
Mai lại tranh thủ làm cái nữa.
Ngày kia mua hẳn một hộp về dùng dần!
Ngày... tháng... năm...
"Nó" về quê, chàng kêu mệt không về, mình cũng xin về nhưng "nó" không cho. "Nó" lại nịnh mình ở lại nấu cơm cho chàng nữa, mình giả vờ mãi, híc híc! Đúng là con này còn ngu... hơn mình.
Ngẫm nghĩ về vợ ta
Sau đây là 10 lợi ích mà vợ đã mang lại cho ta:
1. Vợ dạy ta tính phục thiện (sẵn sàng nhận lỗi tuy mình không làm gì sai cả!).
2. Vợ dạy ta đức tính kiên nhẫn, chờ đợi không biết mệt (chờ vợ sửa soạn, trang điểm để đi dự tiệc hay mua sắm - thông thường chờ đến mọc râu luôn!...).
3. Vợ dạy ta giữ gìn sức khoẻ (không hút thuốc, nhậu nhẹt với bạn bè gần xa...).
4. Vợ dạy ta sự tế nhị (không bao giờ chê bai cơm khê, canh hơi mặn).
5. Vợ dạy ta tính lễ phép (đi đâu phải nói rõ lý do, giờ giấc nào trở về...).
6. Vợ dạy ta đức tính bao dung, độ lượng, thương người (làm được bao nhiêu tiền đều mang về "tặng" vợ hết!).
7. Vợ là huấn luyện viên thể dục tại nhà của ta (phân công ta làm vườn, nhổ cỏ, giặt quần áo, đổ rác, lau dọn nhà cửa, xách nước, tắm heo...).
8. Vợ dạy ta tính chính trực, đứng đắn, đàng hoàng (ra khỏi nhà cứ thẳng một đường mà đi, không nhìn ngang liếc dọc, nhất là những nơi có nhiều phụ nữ...).
9. Vợ giúp ta trở thành người cha gương mẫu (tắm rửa, cho con ăn, đưa con đi học, đón con về...).
10. Vợ âm thầm dạy ta biết thế nào là giá trị của hai chữ "Tự do"!
... và còn đây là 14 lời khuyên cha mẹ ta dặn ra trước khi ta lấy vợ:
1. Kẻ thù lớn nhất của con là nó (vợ con).
2. Ngu dốt lớn nhất của đời con là không hiểu ra được nó.
3. Thất bại lớn nhất của đời con là không bỏ được nó.
4. Bi ai lớn nhất của đời con là phải sống với nó.
5. Sai lầm lớn nhất của đời con là quyết định lấy nó.
6. Tội lỗi lớn nhất của đời con là nghe nó.
7. Đáng thương lớn nhất của đời con là bị nó sai khiến.
8. Đáng khâm phục lớn nhất của đời con là con vẫn chịu được nó.
9. Phá sản lớn nhất của đời con là cuộc đời con đã mất trong tay nó.
10. Tài sản lớn nhất của đời con là những thứ nó đang giữ.
11. Món nợ lớn nhất của đời con là tờ giấy ly hôn.
12. Lễ vật lớn nhất của đời con là sự hết lòng của con với nó.
13. Khiếm khuyết lớn nhất của đời con là con không lấy được hai vợ.
14. An ủi lớn nhất của đời con là thằng con trai nó đẻ ra.
“Lấy vợ” hay “đi tù” cũng thế cả thôi!
Gửi ông!
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Chào ông,
ĐÁM CƯỚI EM
ĐÁM CƯỚI EM
Hôm nay đám cưới của em
Họ hàng hang hốc đến xem rộn ràng
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re
Tám giờ có 1 chiếc xe
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào
Trẻ con bu tới ào ào
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh
Mẹ em la ó thất thanh
Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa
Bố em thấy thế nói đùa
Bà lên thành phố mới vừa mấy năm
Trang điểm thuê hết năm trăm
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào
Gặp ai cũng toét miệng chào
Thì ra éo biết đứa nào cô dâu
Chín giờ khách khứa đã bâu
Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng
Cô dâu trang điểm trong buồng
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem
Mười giờ đã thấy bem bem
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào
Chú rể đáng mặt anh hào
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con
Chủ hôn đứng dậy lon ton
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên
Hai họ chào hỏi liên miên
Cô dê chú rẩu thì đần mặt ra
Mong sao đám cưới qua loa
Để đêm hí hí, thế là xong phim
Bao năm mỏi gối đi tìm
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau
Chủ hôn nói một lúc lâu
Bỗng nhiên Mic tịt ( đầu dây bị chờn)
Chả biết làm cách nào hơn
Chủ hôn ngồi xuống kệ con bà mày
Bây giờ đến đoạn trao tay
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu
Khách khứa thì líu tìu tìu
Đứa bảo 2 chỉ, đứa thì một cây
Cô dâu hỏi nhỏ : vàng tây?
Chú rể quắc mắt : tây thế éo nào?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào
Em an tâm nhớn, Thôi, vào thắp hương.
Cả 2 đứng trước hương đường
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu
Chú rể nét mặt âu sầu
Cắm đầu xuống vái, rất lâu, rồi chuồn
Cô dâu cũng có vẻ buồn
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm
Chú rể đóng cửa đánh rầm
Cô dâu giật thót, đâm đầu vào xe
Đến chiều đám cưới vắng hoe
Cô dâu gọi điện : đã về đến nơi
Bố em thở hắt một hơi
Thế là cục nợ có nơi rước rồi
Các bác xem xong cấm cười nhé
Thơ Bút Tre Mới !!!!!!
Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm
Anh đi công tác bản Muờng
Tè xong một cái lên đường về quê
Nhớ nhung về thị xã Phan
Thiết tha mơ tưởng cô hàng nước măm
Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
Email anh viết thật bay
bướm em mong đợi từng ngày từng đêm.
Chị em nô nức đặt vòng
hoa mộ liệt sỹ tỏ lòng biết ơn
Chợ Đồng Xuân có tiếng đồn
Có chị bán trứng vịt lộn rất to
Bướm đồng động đến thì bay
Bướm nhà động đến lăn quay ra giường
Chim đồng bóp cái chết ngay
Chim nhà mà bóp càng ngày càng to
Mời anh vào quán kara-
OK em đã mở ra sẵn sàng
Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi
Chưa đi chưa biết Cửa Lò
Đi về mới thấy to hơn cửa (biển) mình
Tiễn anh có bánh có chuồi
Anh đi em nhớ cái buổi hôm nay
Mấy em mặc váy đánh cầu
lông bay phấp phới trên đầu các anh
Anh đi công tác Pờ Lây
Ku dài dằng dặc biết ngày nào ra
Còn em em vẫn ở nhà
Cửa (nhà) mình em mở người ra kẻ vào
Hoan hô cục trưởng Hà Đăng
Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa
Hoan hô anh La Văn Cầu
Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên
Không đi không biết Tam Đào (Tam Đảo)
Đi thì không biết chỗ nào mà ngu (ngủ)
Một giường nó nhét hai cu (cụ)
Thôi thì cố nhịn đến chu nhật về...
Phụ nữ thường rất hay lươi (lười)
Riêng em anh thấy là người cần... cù.
Bắc Ninh có cậu Nguyễn Trùng
Dương, vật khỏe quá cả vùng thất kinh
Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo
Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu
Bà con toàn thể xã ta
Ðồng tâm phấn khởi giồng cà dái dê
Dái dê to mập dài ghê
Năm sau ta cứ dái dê ta trồng
Anh đi công tác Plây
Cu dài dằng dặc biết ngày nào vê
Họp xong anh ghé Buôn Mê
Thuột xong một cái thì về với em
Hôm nay giải phóng Sài Gòn
Bà con phấn khởi chạy bon ra đường
Có cô đang ngủ trên giường
Vội vàng tỉnh dậy, bị thường vào tay
Ô tô cấp cứu đến ngay
Ðưa vào bệnh viện ba ngày thì khoi...
Bốn ông chung một đĩa lòng
lợn ngồi chễm chệ với thùng bia to
Chị em du kích tài thay
Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa (biển) mình
Nếu hết sữa, ấy thì cho bú
Hết vú này đến vú bên kia
Sữa nhiều ta phải phân chia
Hôm này vú nọ, hôm kia vú này
Trung thu là tết thiếu nhi
Mà sao người lớn lại đi là nhiều
Đi nhiều rồi lại làm liều
làm liều rồi lại có nhiều thiếu nhi
Ước gì em biến thành trâu
Để anh là đỉa anh bâu vào đùi
Ước gì anh biến thành chầy
Để em làm cối anh giã ngày giã đêm
Hôm nay học cả một buôi
Ăn một quả chuối gọi là tĩnh dương (tĩnh dưỡng)
Hôm qua em đến đồi Lê
Nin ngồi đợi mãi, đành về lại ky
Túc xá buồn, em xem Nhi
Cu-lin diễn để vơi đi nỗi buồn
Hôm qua học tập chính tri
Cán bộ ngồi ỳ, chẳng chịu phát biêu
Cơm ăn chẳng được bao nhiêu
Đảng uỷ lại bắt phát biêu cả buổi
Quê Hương thi sĩ Phú Thò
Chè xanh, cọ biếc, mập to trái chuồi
Lòng còn nhớ mãi cái buôi
Đầu làm phân bắc, chăn nuồi đàn bo
Cu Ba lông mượt giống to
Cách màng văn hoá đất tô lại càng...
Không vô không biết bút tre
vô rồi mới biết muốn tè ra ngay
Chưa ăn chưa biết cu đơ
Ăn rùi mới biết nó đờ cu ra
ST Của bác coden bên HFC
Tiền ư!
2. Tôi rất ghét đả động đến tiền bạc, đặc biệt là những đồng bạc lẻ.
3. Có một lý thuyết màu mè cho rằng con người ta có thể hạnh phúc mà không cần tiền.
4. Nếu ai đó nói rằng tiền bạc không thành vấn đề, thì vấn đề sẽ là tiền bạc.
5. Nếu anh muốn biết giá trị đồng tiền, hãy thử hỏi mượn ai đó.
6. “Tiền bạc không mua được hạnh phúc”. Nhưng nó được dùng để trả lương cho một lượng nhân viên khổng lồ đang làm công việc nghiên cứu này.
7. Tôi chỉ cần tiền đủ để vượt qua giai đoạn khó khăn này cho đến khi tôi cần thêm cho một giai đoạn khó khăn khác.
8. Tiền không biết nói chuyện. Nó biết thề thốt.
9. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng nó có thể xoa dịu lúc anh khốn khổ.
10. Có kẻ có tiền và có kẻ giàu.
11. Đồng tiền không biến ai trở thành ngốc nghếch cả, nó chỉ cho ta thấy họ.
12. Tiền thì luôn bền vững, chỉ có túi tiền thì thay đổi.
13. Khi một người có tiền gặp một người có kinh nghiệm, người có kinh nghiệm sẽ tích luỹ được tiền và người có tiền sẽ tích luỹ được kinh nghiệm.
14. Trong khoảng khắc, tiền nói được nhiều điều hơn một kẻ si tình hùng biện trong nhiều năm.
15. Có nhiều tiền chưa chắc hạnh phúc. Người có mười triệu đô la không sung sướng hơn người có chín triệu đô la.
16. Tôi có đủ tiền để sống suốt quãng đời còn lại, trừ khi tôi mua một món gì đấy.
17. Phá sản là một quy trình trong đó anh cho tất cả tiền của mìnhvào túi quần và đưa quần cho người khác mặc.
18. Tiền bạc chỉ mang lại cho ta một thứ duy nhất, đó là sự thảnh thơi để ta không phải lo nghĩ đến nó.
19. Nếu phải chọn giữa tiền và sự hấp dẫn thể xác, hãy chọn tiền. Khi anh già đi, tiền sẽ biến thành sự hấp dẫn thể xác.
ST
Chuyện cười
- Đố các em cái gì nhẹ nhất.
Cả lớp nhao nhao, đứa bảo là sợi bông, đứa bảo tờ giấy, nhưng cô giáo đều bảo sai. Lúc đó Vôva giơ tay phát biểu. Cô thấy vậy mới bảo:
- Bạn Vôva hay nói bậy, cô không cho nói đâu
+ Nhưng em biết cái đó, cô cho em nói đâu
Cô chờ 1 lúc, nhưng ko còn 1 ai khác giơ tay, cô đành phải gọi Vôva
- Em nói đi nhưng ko được nói bậy
+ Thưa cô, cái nhẹ nhất là cái "ấy" ạ
Cô giáo đỏ mặt:
- Vôva ra góc lớp đứng, quay mặt vào tường
Vôva đi ra góc lớp, nhưng vẫn ngoái lại nói:
+ Nhưng em nói đúng, cái ấy chỉ cần thoáng nghĩ về nó là nó có thể ngoi lên mà ko thể nào hạ nó xuống được.
Cô giáo lại đố:
- Bây giờ đố các em cái gì nặng nhất
Cả lớp lại rộn lên nững câu trả lời. Đứa thì bảo cái xe tải, đứa thì bảo quả trái đất, nhưng cô giáo đều bảo sai. Lúc đó Vôva quay lại:
+ Cô ơi, em biết đó là cái gì rồi
- Vôva trật tự, ko được nói bậy
+ Nhưng em nói đúng, cô cho em nói đi
Cô lại chờ nhưng ko 1 ai giơ tay vì tò mò về câu trả lời của Vôva:
- Thôi được, em nói đi nhưng ko được nói bậy đâu
+ Thưa cô, cái nặng nhất vẫn là cái ấy. Bây giờ nó đã hạ xuống, mà hạ xuống rồi thì đố thằng nào nhấc nó lên được
2.Vova năm nay 6 tuổi học lớp 1.
Học được một tuần thì Vova chán học không chịu làm bài vở nữa, cô giáo bèn hỏi nguyên nhân tại sao thì Vova nói là tại chương trình học quá thấp so với trình độ của Vova và Vova xin cô cho lên học bậc trung học.
Cô giáo dẫn Vova lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện. Ông hiểu trưởng bán tín bán nghi, bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi Vova một số câu hỏi về Khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Vova về kiến thức tổng quát, nếu Vova trả lời đúng ông sẽ cho Vova lên lớp.
Sau gần 1 tiếng "tra tấn" Vova bằng những câu hỏi về khoa học, câu nào Vova cũng đáp đúng hết, ông hiệu trưởng rất hài lòng và giao cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát.
- Cô giáo : Con gì càng lớn càng nhỏ?
Ông hiệu trưởng hết hồn
- Vova : Dạ con cua có càng lớn và càng nhỏ.
- Cô giáo : Cái gì trong quần em có mà cô không có?
Ông hiệu trưởng xanh cả mặt.
- Vova : Dạ là 2 cái túi quần.
- Cô giáo : Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất?
Ông hiệu trưởng run lên.
- Vova : Dạ ở Phi Châu.
- Cô giáo : Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô?
Ông hiệu trưởng chết điếng người.
- Vova : Dạ là cái đầu gối.
- Cô giáo : Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt?
Ông hiệu trưởng há hóc mồm ra.
- Vova : Dạ là cái lưỡi.
- Cô giáo : Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chồng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình?
Ông hiệu trưởng ra dấu không cho Vova trả lời nhưng Vova đáp ngay.
- Vova : Dạ là cái giường ngủ.
- Cô giáo : Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một hồi thì cứng lại?
Ông hiệu trưởng không dám nhìn cô giáo.
- Vova : Dạ là dầu sơn móng tay.
- Cô giáo : Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra?
Ông hiệu trưởng gần xỉu.
- Vova : Dạ là cây cà lem.
Ông hiệu trưởng đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với Vova :
- Thầy cho con lên thẳng đại học vì nãy giờ thầy đáp không trúng được câu nào hết !!!
3.Nhân vật đáng sợ nhất đối với phụ nữ: (1) Bác sĩ, vì ông ta nói: - "Hãy cỡi quần áo ra !" (2) Nha sĩ, vì ông ta nói: - "Hãy mở to ra !" (3) Người giao hàng, vì hắn nói: - "Tôi đặt nó phía trước hay phía sau ?" (4) Nhà trang trí, vì hắn nói: - "Một khi vào trong, bà sẽ khoái mê tơi !" (5) Chuyên gia thị trường chứng khoán, vì hắn nói: - "Sẽ leo lên, trồi sụt và hạ xuống dần dần !" (6) Chuyên gia ngân hàng, vì hắn nói: - "Nếu rút ra quá sớm, sẽ mất hết lợi ích" (7) Nhân viên kỹ thuật sở điên thoại, vì hắn
nói: - "Bà muốn trên bàn hay dựa vách tường ?
4.bố đi qua phòng 2 chị em:......ái ái đau quá......ối zời ơi, lại còn chảy máu nữa.......ai bảo chị cựa quậy làm gì?.......mà mày có đút vào thì đút nhanh nhanh lên.....lề zà lề zề.....chị buồn cười cái lỗ nó bé thế này, em cố lắm mà cũng ko đút qua được.....mút nó đi cho nó cứng lên.....em ko biết làm......thôi đưa đây tao mút cho........ờ, nó cứng lên thật.....(im lặng 1 lúc).....a vào rồi ,sướng quá,thích quá........ Bố đạp cửa vào, nhìn thấy hai chị em đang tập xâu kim ...
5.Trong thang máy, trong khi ấn nút báo tầng thì khuỷu tay của anh H vô tình chạm vào "công tắc điện" của cô nhân viên cùng toà nhà.
H vội nói:
- Ôi! Tôi rất xin lỗi! Nếu trái tim của cô mềm mại như bộ ngực cô thì hy vọng cô sẽ tha thứ cho tôi.
Cô gái nhìn H giây lát rồi trả lời:
- Nếu cái đó của anh cũng cứng như khuỷu tay của anh thì... tôi ở phòng 11 VIB Bank =))
6.Cáo muốn "ngắm"... gà
Voi đang đi trong rừng, bỗng nhìn thấy cáo ngồi bên bờ suối vặt lông một con gà. Voi xông lại quát:
- Cáo! Sao mày dã man thế?
Cáo luống cuống, giả vờ bưng mặt nấc lên:
- Đây là... vợ tao. Cô ấy mới chết hôm qua.... hu hu...
- Đồ ác thú! Vợ chết mà lại vặt lông ăn thịt. Tao phải trừng trị mày!
Cáo bí quá, càng khóc to hơn:
Tao làm thế này là vì tao... tao... chưa bao giờ nhìn thấy nàng... cởi trần cả.
BỆNH THÀNH TÍCH mang phong cách "Blogger's"
BỆNH THÀNH TÍCH mang phong cách "Blogger's"
Trước tiên phải nói tớ cực kỳ tâm đắc cái tiêu đề này!
Ở VN, "bệnh thành tích" coi như một quốc nạn! Từ kết quả thi tốt nghiệp cho tới kết quả... bầu cử quốc hội, đâu đâu cũng thấy "chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm"!... Đó là cái thói còn sót lại từ thời bao cấp.
Cứ tưởng rằng chỉ có "các cụ" sống trong cái thời kỳ đó mới mắc căn bệnh này. Thế nhưng mà bi kịch ở chỗ, rất nhiều dân 8-x, 9-x bây giờ cũng mắc căn bệnh đó một cách hết sức trầm trọng!
Gói gọn lại trên thế giới Blogs này, căn bệnh đó thể hiện cực rõ. Đó là cái thói bon chen, đua đòi, tranh nhau sưu tập số lượng mấy thứ vẫn hay được gọi là "comments" (lời bình luận - phản hồi) và "page views" (lượng truy cập).
Tớ không dám nói đến tất cả, vì nhiều blog người ta viết rất hay, rất đáng để đọc và cùng chia sẻ quan điểm. Tớ bức xúc ở chỗ, có nhiều người tới blog của mình, rồi quảng cáo kiểu như, àh: "Bên bờ-nốc của tớ có entry mới, sang comment cho tớ cái nhé...". Mẹ sư chúng nó chứ, mẹ, không thấy củ chuối to đùng hay sao!?!?!?!
Câu chuyện tiếp tục...
Hôm xửa hôm xưa, tớ với 1 ông bạn quen trên Yahoo! 360 này có thách đố, xem ai đạt "doanh thu" 100,000 (một trăm nghìn) page views trước. Rồi một ông khác, cũng thi với tớ xem ai được 2,000 "quick comments" trước (khi đó tớ mới có 800!). Ờh thì cũng thử bon chen xem sao, đằng nào cũng đang rỗi rãi...
Và thế là, chiến dịch "kinh doanh bẩn" của tớ bắt đầu.
Từ một số thủ thuật máy tính đơn giản, tớ bắt đầu tự làm cho mấy chỉ số đó của mình tăng lên một cách kinh khủng khiếp.
Tớ làm 1 blog ma, chẳng có gì cả ngoài nhiệm vụ... comment cho blog của tớ. Tớ xin chia sẻ...
Trước hết, đăng nhập Yahoo! Messenger, rồi login vào Yahoo! 360. Sau đó, ở trang "Home", nhìn lên góc trên bên trái, có biểu tượng avatar của bạn, click vào đó. Đó chính là mainpage (trang chủ) khi người khác vào blog của bạn. (Hình dưới)
1. Về "Quick comments":
Chọn 1 biểu tượng "quick comment", hoặc viết linh tinh lung tung gì cũng được vào ô comment. Bước quan trọng nhất đây, sau đó nhấn chuột trái như mỗi lần bạn gửi 1 comment cho ai đó. NHƯNG, khác ở chỗ, bạn đừng nhả chuột ra để kết thúc, mà hay giữ một lát, đồng thời tay trái nhấn và giữ phím "Enter" trên keyboard. (Xem hình dưới đây)
Ok, giờ thì nhả chuột được rồi. Còn tay kia, cứ giữ phím "Enter" tới khi nào bạn có thể. Khi nhấn và giữ phím đó, browser của bạn liên tục gửi đi các lệnh comment mà bạn đã viết. Nếu mỏi tay quá, thì có thể dùng cái gì đó giữ phím. Chẳng hạn như tớ chơi luôn cái... kẹp giấy. (Kẹp vào phím Enter ở phía Numbers, góc dưới bên phải bàn phím. Chỗ đó mới có thể dùng kẹp giấy được... - xem hình dưới).
Theo bộ đếm trên máy tính của tớ thống kê, 1 phút, trình duyệt Internet Explorer có thể gửi được 450 lệnh, còn nếu bạn dùng Firefox, mỗi phút có thể gửi được tới 800 lệnh. Tương đương chừng đó "quick comment" mà bạn nhận được. Vậy là mỗi giờ, có thể ngồi chơi xơi nước mà kếm được 27.000 - 48.000! Khi nào chán rồi, hoặc thấy đã "đủ ăn" thì tháo kẹp giấy ra cho phím Enter nó thở tí...
2. Giờ tới phần "kinh doanh" Page Views:
"Page Views" là số lượng lượt truy cập vào blog của bạn từ những người xem bất kỳ. Do đó, chỉ cần tạo ra những cú click vào trang này, là thằng Yahoo! nó tính ngay cho bạn 1 lượt truy cập.
Bắt đầu nhé. Từ trang mainpage như hướng dẫn ở trên, bạn nhấn phím "F5" (hàng phím trên cùng). Mỗi lần nhấn phím F5 (ReFresh) đó, máy tính sẽ gửi một lệnh kết nố tới trang của bạn. Và bây giờ, bạn chỉ cần giữ phím đó thật lâu, là kiếm được và tạ "Page Views"! (Mỗi phút, IE gửi được khoảng 1500 lệnh, và Firefox gửi được khoảng 1200).
Nhưng mà giữ lâu thì cũng mỏi tay thật đấy, trong khi vị trí đó khó mà kẹp phím như phím Enter được, vì nó khá dày. Nếu bạn kiếm được 1 cái kẹp đủ to để kẹp phím đó thì tuyệt, nhưng cũng khó vì bị vướng mấy phím bên cạnh. Từ đó, tớ nghĩ ra cách, là dùng com-pa, đầu đinh tớ cắm xuống bàn để phím, đầu chì thì cắm vào vị trí phím F5. Đơn giản gọn nhẹ thế thôi. (Xem hình dưới)
Giờ tạm thời không đụng tới máy tính, để yên cho nó tự "công tác". Rửa chân, lên giường ngủ vài tiếng cho đỡ suốt ruột, khi tỉnh dậy sẽ có kết quả ngoài sức tưởng tượng của bạn...
Vậy là chỉ cần vài tiếng đồng hồ, vài thủ thuật cực đơn giản (và mấy nghìn tiền điện nữa - tiền mạng thì gần như không tốn 1 tí dung lượng nào - khoảng 2MB cho mỗi tiếng) là bạn đã có thể tự biến mình thành một siêu sao rồi. Giả sử bạn giữ 5 tiếng, như vậy là kiếm được khoảng 240 nghìn "quick comments", hoặc 450 nghìn lượt "page views"!
Mỗi ngày làm vài tiếng, 1 tháng là bạn kiếm được khoảng 1 tỷ lượt Page views, cộng thêm vài trăm triệu comments. Ờh thì Bill Gates tỷ phú đô la, mình tỷ phú Page views cũng oách chả kém!
Allô, không ai bị chết ngất đấy chứ?!...
Tỉnh lại rồi thì nghe cảnh báo đây: Cái gì cũng có giá của nó cả. Bạn nhớ trong thời gian giữ phím không được nhả phím ra, vì sau kha nhả, máy chủ của Yahoo! sẽ phát hiện địa chỉ IP của bạn đã gửi liên tục quá nhiều lệnh đi. Khi đó, nó sẽ tạm thời không cho bạn truy nhập tiếp với thông báo "Error 999"...
Nhưng không sao, khoảng 1 tiếng sau là mọi chuyện trở lại bình thường thôi. Một cái giá quá rẻ để đổi lấy mấy tấn sản phẩm mà bạn đã nhận được.
Giờ, thử so sánh lượt Page views của tớ với Blog của anh chàng Joe đỏng đảnh nhé...
............................................
Tóm lại, từ nãy giờ tớ mất công viết, rồi chụp ảnh, rồi hướng dẫn, rồi giải thích... đơn giản để khẳng định rằng, những cái đó thật phù phiếm! Đừng mất quá nhiều thời gian và cả tiền nữa, vì mấy cái củ chuối này!
Hãy ra khỏi nhà, và tìm một việc gì đáng để làm hơn!
............................................
Trẻ Em Học Được Gì Từ Cuộc Sống
Những đứa trẻ sống trong sự hãi hùng thì học được thói sợ sệt.
Những đứa trẻ sống trong cảnh đau xót thì học được sự đồng cảm.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí đố kỵ thì học được thế nào là tham vọng.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí khoan dung thì học được sự nhẫn nại.
Những đứa trẻ sống giữa những nguồn động viên thì học được lòng tin.
Những đứa trẻ sống giữa những lời khen tặng đúng lúc thì học đánh giá cao những gì bao quanh chúng.
Những đứa trẻ sống trong niềm tự hào thì học được cách phấn đấu.
Những đứa trẻ sống trong sự san sẻ thì học để trở nên hào hiệp.
Những đứa trẻ sống trong sự trung thực và sự công minh thì học được chân lý và lẽ công bằng.
Những đứa trẻ sống trong hạnh phúc thì học được rằng thế giới là nơi tốt đẹp để sống.
Bốn Ngón Tay
Lúc mới sinh ra, George Campbell đã bị mù.
Khi George lên 6, một việc xãy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, George đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía George. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:" Coi chừng! quả banh sắp văng trúng đấy".
Quả banh đã đập trúng người George - và cuộc sống của George không như trước đây nữa. George không bị đau, nhưng cậu bé thật sự băng khoan. Cậu quyết định hỏi mẹ:" Làm sao Bill biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó?".
Mẹ George thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết " Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:" Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy.Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm...".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
"..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con."
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên " nhìn ", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con,bà nói:" Con ạ! con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé ".
George đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:" Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh".
George mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
" Giỏi! giỏi!.." Bà mẹ nói: " Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!".
George không bao giờ quên hình ảnh " bốn ngón tay thay vì năm ". Đối với George đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình. George lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình.
George hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. George vẫ có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.
Sự Bình Yên
( Theo bản dịch của Đào Thị Diễm Tuyết )
Một vị vua treo giải thưởng cho họa sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên.
Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh.Bên trên là bầu trới xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ an nhiên đậu trên tổ của mình...Bình yên thật sự.
" Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc.Bình yên có nghĩa ngay chính khi ta đang trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên ".